Phạm Hồng Sơn - Đá Núi - Mãi Hồng - Nồng Say | Mơ em!
51995
single,single-post,postid-51995,single-format-standard,eltd-core-1.0.3,ajax_fade,page_not_loaded,,borderland-ver-1.8.1,vertical_menu_enabled, vertical_menu_left, vertical_menu_width_290,smooth_scroll,paspartu_enabled,paspartu_on_top_fixed,paspartu_on_bottom_fixed,vertical_menu_inside_paspartu,transparent_content,wpb-js-composer js-comp-ver-4.11.2.1,vc_responsive
Tho2016

Mơ em!

Nguyễn Mạnh Hùng với Tùy bút:
Phạm Hồng Sơn với….mơ em !

Phạm Hồng Sơn là bạn nối khố của tôi từ thưở thiếu thời. Bây giờ đã qua cái tuổi tri thiên mệnh, tôi với Sơn vẫn là bạn thiết thân với nhau. Tuy là bạn với nhau nhưng tôi thua Sơn cả một trời. Về vị trí xã hội Sơn là một lãnh đạo danh tiếng với công trình thế kỉ đường Hồ Chí Minh và nhiều công trình giao thông trọng điểm dọc ngang Nam- Bắc. Còn về thơ , nhạc ôi thôi tôi không dám sánh vai cùng Sơn được. Sơn đúng là người nghệ sĩ giàu sức sáng tạo và tâm hồn đầy xúc cảm ở cái tuổi mà người ta cho rằng năng lượng cảm xúc đã cạn nhưng Sơn bạn tôi không phải thế. Vào fb của Sơn lâu lâu tôi được thưởng thức nhiều bài thơ thật thật đẹp, thật trữ tình đến mê mẩn.Mạo muội cop một bài thơ không có tựa đề cũng không rõ xuất xứ của Sơn mới đăng trên fb-đặt cho nó cái tựa : MƠ EM cùng đôi lời “bình loạn” giới thiệu cho mọi người thưởng thức thơ Sơn nhé ? Chắc Sơn đồng ý ?
MƠ EM !
Cũng có lúc một mình anh thơ thẩn
Giữa biển người sao vẫn thấy cô liêu?
Đi tìm em chợt thấy đời lạc điệu
Có lẽ nào mình vẫn mãi xa nhau ?

Lá trầu cay vẫn quyện lấy hương cau
Bao cánh phượng tươi hồng rồi lại héo
Em ở đâu để vời xa muôn nẻo
Tự hỏi lòng còn thắm đỏ duyên ta?

Em vẫn thế đôi khi như xa lạ
Để anh buồn khắc khoải với âu lo
Lúc ngát hương như một nhành hoa nhỏ
Lại vỗ về chút hi vọng, tương tư.

Em hỡi em dẫu muôn vàn cách trở
Anh vẫn chờ và vẫn đợi tình em
Vào giấc mơ thật dịu dàng lại đến
Nhớ thương hoài, yêu mãi với tình ta.

Như tôi đã nói. Sơn viết bài thơ này không nói rõ xuất xứ ,không tựa đề, không cho “em” nào cả mà chỉ thả buông lơi trên phây mà thôi. Tôi là bạn Sơn, tôi lâu lâu cũng trải nỗi niềm thành thơ, nhưng thơ tôi dở ẹc. Bởi thế tôi rất hiểu khoảnh khắc Sơn cảm xúc mãnh liệt về một em nào đó- em ấy trong ngôn ngữ thơ ca gọi là NHÂN VẬT TRỮ TÌNH. Một tác phẩm nghệ thuật ( thơ nhạc họa ) sống mãi cùng với thời gian là nhờ NHÂN VẬT TRỮ TÌNH này, mà người nghệ sĩ cảm xúc thăng hoa thành ngôn từ, giai điệu, đường nét đưa vào tác phẩm của mình. Cũng chính “em” tạo nên kênh cảm xúc giao thoa giữa công chúng và người nghệ sĩ. Cho nên không ít nàng ngoài đời” ngộ nhận” mình là nhân vật trong tác phẩm của người nghệ sĩ gởi vào đó. Thi sĩ Sơn ơi ! chắc có lẽ nhiều em sẽ đón nhận bài thơ nhỏ dễ thương này của Sơn và cứ tưởng Sơn làm riêng cho mình. Bởi :
Cũng có lúc một mình anh thơ thẩn
Giữa biển người sao vẫn thấy cô liêu?
Đi tìm em chợt thấy đời lạc điệu
Có lẽ nào mình vẫn mãi xa nhau?
Lời thơ như một lời tự bạch mộc mạc hết sức chân tình : Một lúc nào đó “một mình anh thơ thẩn”, anh cảm thấy cô đơn “giữa biển người” đó là khoảng khắc anh để cho tâm hồn “đi tìm em”. Nhưng càng tìm em thì anh càng thấy bơ vơ giữa dòng đời “lạc điệu”; hay là duyên số không cho anh với em gần nhau ? để rồi “mình mãi xa nhau ?”Nếu khổ thơ đầu là nỗi niềm day dứt, một câu hỏi với EM vì sao duyên tình không thành, thì khổ thơ tiếp theo :

Lá trầu cay vẫn quyện lấy hương cau
Bao cánh phượng tươi hồng rồi lại héo
Em ở đâu để vời xa muôn nẻo
Tự hỏi lòng còn thắm đỏ duyên ta?
Nhưng lời thơ ở khổ thơ này vẫn là câu hỏi day dứt của người con trai như truy vấn người mình yêu có còn nhớ đến “lá trầu cay vẫn quyện lấy hương cau”; có còn thương “Bao cánh phượng tươi hồng” rồi lại héo”; sao em lại lạc về đâu “để với xa muôn nẻo”. Em:
Tự hỏi lòng mình còn thắm đỏ duyên ta ?
Từ nỗi niềm bâng khuâng day dứt, người trai lại trải nỗi lòng với “em”
Em vẫn thế đôi khi như xa lạ
Để anh buồn khắc khoải với âu lo
Lúc ngát hương như một nhành hoa nhỏ
Lại vỗ về chút hi vọng, tương tư.
Thời gian đi qua, dòng đời thay đổi “em vẫn thế” nhưng duyên ta không thắm đỏ nên trong tiềm thức của anh em “như xa lạ”. Anh biết thế nhưng sao anh vẫn “buồn” vẫn “khắc khoải âu lo”. Từ ngữ, ý thơ của câu thơ này làm gợi nhớ đến một câu thơ trong bài thơ TÔI YÊU EM của Pu skin :
Anh yêu em âm thầm không hy vọng
Vẫn buồn phiền hậm hực lòng ghen.
Tình yêu là thế ! được yêu thì xúc cảm rạo rực. Không được yêu thì đau buồn trách cứ nhưng vẫn cứ rạo rực trong lòng. nói như Pu skin”ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai”.Bởi thế nỗi buồn trong lòng anh chỉ là cơn gió thoảng qua, tâm hồn anh vẫn cứ :
Lúc ngát hương như một cành hoa nhỏ
Lại vỗ về chút hy vọng tương tư
Rất thích hai câu thơ tình ý sâu sắc, tinh tế này của thi sĩ đa tài đa tình Phạm Hồng Sơn !
Khổ thơ cuối như một khúc vĩ thanh có hậu cho một chuyện tình yêu của bao lứa đôi thế gian này :

Em hỡi em dẫu muôn vàn cách trở
Anh vẫn chờ và vẫn đợi tình em
Vào giấc mơ thật dịu dàng lại đến
Nhớ thương hoài, yêu mãi với tình ta.
Lời thơ thiệt dễ thương, tình thơ lai láng, ý thơ sâu sắc,như tạo nên một giai điệu ngân nga trong lòng ai đó khi muốn hát lên “nhớ thương hoài, yêu mãi với tình ta”. Đúng vậy ! Tác giả bài thơ còn là một nhạc sĩ danh tiếng nữa cơ mà.
Tôi nghĩ và tin rằng rất nhiều “em” khi vào facebook Phạm Sơn đọc bài thơ này sẽ xúc động mà yêu thi sĩ Phạm Hồng Sơn đến nghiêng ngả
Ghen với Sơn nhiều đó Sơn ơi !

Quảng Ngãi :Thanh minh trong tiết tháng ba 2016
 Nguyễn Mạnh Hùng.

No Comments

Post a Comment